ĐẰNG SAU VẾT THƯƠNG: KHI TUỔI THƠ BỊ ĐÁNH ĐỔI VÀ NHỮNG TRĂN TRỞ KHÔNG DỨT CỦA NGƯỜI LÀM NGHỀ Y
15.07.2025 16:20
Nhật ký từ tuyến đầu vùng cao
Tại phòng khám vào một buổi chiều thứ Bảy, lẽ ra nên là khoảnh khắc bình yên, nhưng lại mở ra một câu chuyện đau lòng, khiến những người làm nghề không khỏi day dứt.
Một bệnh nhân nhỏ tuổi, chỉ vừa chớm bước vào ngưỡng cửa thanh thiếu niên, lặng lẽ bước vào cùng một đoàn người thân đông đảo. Nét văn hóa "một người ốm cả họ đi chăm" là đặc trưng quen thuộc ở vùng cao, thể hiện tình thân, nhưng đôi khi cũng tạo nên những rào cản trong giao tiếp y tế.
Em, với vẻ ngoài trầm mặc, ánh mắt lạc lõng khi được hỏi bằng tiếng phổ thông. Có lẽ những năm tháng phải rời bỏ ghế nhà trường quá sớm đã tước đi sự tự tin trong giao tiếp của em. Nhận thấy điều đó, tôi chuyển sang trò chuyện bằng tiếng mẹ đẻ, dùng cả sự cương quyết lẫn thấu hiểu để động viên em chia sẻ. Dần dà, qua lời kể nghẹn ngào của mẹ, bi kịch được hé mở:
Em rời xa sách vở từ khi còn rất nhỏ, bắt đầu cuộc mưu sinh. Rồi tai họa ập đến: bàn tay non nớt của em không may bị thương nặng, gây ra một vết thương phức tạp và sâu khủng khiếp, cần đến 25 mũi khâu để tái tạo. Em được đưa đến viện chúng tôi trong tình trạng đáng báo động.
Điều khiến tôi trăn trở khôn nguôi là sự chênh lệch đến nghiệt ngã: số tiền em nhận được chẳng thấm vào đâu so với chi phí ban đầu cần thiết cho việc xử trí vết thương, chưa kể bao khoản đi lại, ăn uống, sinh hoạt. Em không những không có lời, mà còn phải gánh chịu một khoản lỗ lớn, cùng với một vết sẹo dài nghiệt ngã, sẽ theo em suốt cả cuộc đời. Đau đớn hơn, bàn tay ấy giờ đây đứng trước nguy cơ nuôi dưỡng kém, các đầu ngón tay mất cảm giác, báo hiệu những di chứng vĩnh viễn và một tương lai đầy hạn chế.
Đây chỉ là một trong vô vàn trường hợp tai nạn mà chúng tôi chứng kiến ở vùng cao, nhưng câu chuyện của em lại là vết cứa sâu nhất. Tuổi đời em còn quá trẻ để gánh chịu một hậu quả khốc liệt như vậy. Có lẽ, cú sốc này đã vùi dập đi những mộng mơ ban đầu, buộc em phải nhận ra một cách phũ phàng rằng cuộc đời không hề màu hồng như em từng nghĩ, và hành trình mưu sinh chưa bao giờ là dễ dàng, thậm chí là tàn nhẫn.
Qua câu chuyện đau lòng này, tôi muốn gửi một thông điệp rút ruột gan đến các em nhỏ và các bậc phụ huynh ở vùng cao:
Giáo dục không phải con đường duy nhất đến thành công, nhưng đối với những hoàn cảnh thiếu thốn, đó chính là con đường bớt chông gai nhất, là tấm vé thông hành an toàn nhất để chạm tới tương lai.
Khi còn được cắp sách đến trường, xin hãy trân trọng và học tập hết mình. Việc biết chữ, thành thạo tiếng phổ thông không chỉ giúp các em tự tin hơn, mở rộng cánh cửa cơ hội việc làm (với mức lương xứng đáng hơn), mà quan trọng hơn cả, nó trang bị cho các em kiến thức và kỹ năng để tự bảo vệ bản thân trước những cạm bẫy cuộc đời. Học không chỉ là học cái chữ, mà còn là học cách làm người, cách nhìn nhận cuộc sống một cách đa chiều, nhận diện rủi ro và xử lý những tình huống hiểm nguy. Những bài học, câu chuyện từ thầy cô là kinh nghiệm quý báu, là hành trang giúp các em vững vàng hơn trên hành trình phía trước.
Đừng vì mong muốn kiếm tiền sớm mà vội vàng đánh đổi cả tương lai và sức khỏe bằng những cái giá quá đắt. Sớm hay muộn rồi chúng ta cũng phải đối mặt với gánh nặng mưu sinh, vậy thì hà cớ gì phải vội vàng bỏ học để rồi ngậm ngùi hối tiếc? Nhiều người đã từng quyết định bỏ học sớm, trong đó có cả người thân của tôi, giờ đây ngậm ngùi nhận ra mình đã đánh mất những cơ hội vàng.
Hãy suy nghĩ thật kỹ lưỡng trước mỗi lựa chọn mang tính quyết định. Nếu có áp lực từ gia đình, các em hãy dũng cảm đấu tranh cho quyền được học của mình bằng cả lý trí và con tim. Không có bậc cha mẹ nào lại muốn tước đi tương lai tươi sáng của con mình. Hãy động viên, thuyết phục bố mẹ bằng những lợi ích rõ ràng của việc học tập. Nhưng cũng xin hãy ghi nhớ lý do mình đi học là gì, và giữ vững bản thân trước những cám dỗ, để không đánh mất chính mình khi tiếp xúc với môi trường mới.
Chúng tôi, những người làm y tế tại vùng cao, luôn mong mỏi được thấy các em khỏe mạnh, an toàn và có một tương lai rộng mở, không bị những vết thương thể chất hay tinh thần vùi dập. Mong rằng câu chuyện này sẽ là lời cảnh tỉnh sâu sắc để mỗi chúng ta cùng chung tay hành động vì một thế hệ tương lai vững vàng hơn.
Các bài đăng mới
Các bài đã đăng
Kiến tạo những điểm chạm nhân ái (02.04.2025)
ĐẠI HỘI CÁC CHI BỘ TRỰC THUỘC ĐẢNG BỘ BỆNH VIỆN ĐA KHOA HUYỆN MÈO VẠC TỈNH HÀ GIANG. (20.03.2025)
Bệnh viện đa khoa huyện Mèo Vạc phát động tết trồng cây (14.02.2025)
Thăm hỏi, trao quà và thuốc cho các hộ dân bị ảnh hưởng bởi mưa lũ tại huyện Mèo Vạc (18.09.2024)